Từ ngày 01/7/2024, quy định về hợp đồng giao kết với người tiêu dùng tại Luật Bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng 2023 bắt đầu có hiệu lực. Cụ thể sau đây:
>> Các hành vi bị nghiêm cấm trong bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng từ ngày 01/7/2024
>> Nội dung điều tra đổi mới sáng tạo trong doanh nghiệp năm 2024
Căn cứ khoản 1 và khoản 2 Điều 23 Luật Bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng 2023, hợp đồng giao kết với người tiêu dùng được quy định như sau:
Hình thức hợp đồng giao kết với người tiêu dùng được thực hiện theo quy định của pháp luật về dân sự và quy định khác của pháp luật có liên quan.
Ngôn ngữ, hình thức của hợp đồng giao kết với người tiêu dùng, trong trường hợp bằng văn bản phải được thể hiện rõ ràng, dễ hiểu (được hướng dẫn cụ thể bởi Điều 6 Nghị định 55/2024/NĐ-CP).
Ngôn ngữ sử dụng trong hợp đồng giao kết với người tiêu dùng, hợp đồng theo mẫu, điều kiện giao dịch chung là tiếng Việt. Các bên có thể thỏa thuận sử dụng thêm tiếng dân tộc khác của Việt Nam hoặc tiếng nước ngoài. Trong trường hợp có sự khác biệt giữa bản tiếng Việt với bản tiếng dân tộc khác của Việt Nam hoặc bản tiếng nước ngoài, bản có lợi hơn cho người tiêu dùng được ưu tiên áp dụng.
Hệ thống biểu mẫu về pháp luật doanh nghiệp (cập nhật mới) |
Quy định về hợp đồng giao kết với người tiêu dùng từ ngày 01/7/2024
(Ảnh minh họa – Nguồn từ Internet)
Căn cứ Điều 25 Luật Bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng 2023, trong hợp đồng giao kết với người tiêu dùng, tổ chức, cá nhân kinh doanh không được quy định các điều khoản sau đây:
(i) Hạn chế, loại trừ trách nhiệm được pháp luật quy định của tổ chức, cá nhân kinh doanh đối với người tiêu dùng, trừ trường hợp pháp luật liên quan quy định trách nhiệm đó được hạn chế, loại trừ.
(ii) Hạn chế, loại trừ quyền khiếu nại, khởi kiện của người tiêu dùng.
(iii) Cho phép tổ chức, cá nhân kinh doanh đơn phương thay đổi quy định của hợp đồng đã giao kết với người tiêu dùng.
(iv) Cho phép tổ chức, cá nhân kinh doanh đơn phương thay đổi điều kiện giao dịch chung mà không quy định quyền chấm dứt thực hiện hợp đồng cho người tiêu dùng.
(v) Cho phép tổ chức, cá nhân kinh doanh đơn phương xác định người tiêu dùng không thực hiện một hoặc một số trách nhiệm.
(vi) Cho phép tổ chức, cá nhân kinh doanh quy định hoặc thay đổi giá tại thời điểm giao sản phẩm, hàng hóa, cung cấp dịch vụ, trừ trường hợp pháp luật có quy định khác.
(vii) Cho phép tổ chức, cá nhân kinh doanh thay đổi giá trong quá trình cung cấp dịch vụ liên tục mà không quy định quyền chấm dứt thực hiện hợp đồng cho người tiêu dùng.
(viii) Cho phép tổ chức, cá nhân kinh doanh giải thích hợp đồng trong trường hợp điều khoản của hợp đồng được hiểu khác nhau.
(ix) Loại trừ trách nhiệm của tổ chức, cá nhân kinh doanh trong trường hợp tổ chức, cá nhân kinh doanh bán sản phẩm, hàng hóa, cung cấp dịch vụ thông qua bên thứ ba.
(x) Bắt buộc người tiêu dùng phải tuân thủ trách nhiệm khi tổ chức, cá nhân kinh doanh không hoàn thành trách nhiệm của mình.
(xi) Cho phép tổ chức, cá nhân kinh doanh chuyển giao trách nhiệm cho bên thứ ba mà không được người tiêu dùng đồng ý, trừ trường hợp pháp luật có quy định khác.
(xii) Quy định về chế tài theo hướng bất lợi hơn cho người tiêu dùng do vi phạm hoặc chấm dứt thực hiện hợp đồng.
(xiii) Cho phép tổ chức, cá nhân kinh doanh gia hạn hợp đồng đã thỏa thuận với người tiêu dùng mà không quy định trách nhiệm thông báo trước hoặc không có cơ chế để người tiêu dùng lựa chọn gia hạn hay chấm dứt thực hiện hợp đồng.
(xiv) Quy định người tiêu dùng phải đồng ý cho tổ chức, cá nhân kinh doanh thu thập, lưu trữ, sử dụng thông tin của người tiêu dùng là điều kiện để giao kết hợp đồng, trừ trường hợp pháp luật có quy định khác.
Đồng thời, bổ sung quy định mới so với Luật Bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng 2010, đó là không được quy định trái với nguyên tắc thiện chí theo quy định của pháp luật về dân sự, dẫn đến mất cân bằng về quyền và nghĩa vụ của các bên theo hướng bất lợi cho người tiêu dùng.