NGÂN HÀNG NHÀ NƯỚC
VIỆT NAM
--------
|
CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ
NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập - Tự do - Hạnh phúc
---------------
|
Số:
08/VBHN-NHNN
|
Hà Nội, ngày 16 tháng
7 năm 2021
|
THÔNG
TƯ
QUY
ĐỊNH VỀ XÁC ĐỊNH, TRÍCH LẬP, QUẢN LÝ VÀ SỬ DỤNG KHOẢN DỰ PHÒNG RỦI RO CỦA NGÂN
HÀNG NHÀ NƯỚC VIỆT NAM
Thông tư số 39/2013/TT-NHNN ngày 31/12/2013 của
Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Việt Nam quy định về xác định, trích lập, quản lý
và sử dụng khoản dự phòng rủi ro của Ngân hàng Nhà nước Việt Nam, có hiệu lực
kể từ ngày 01 tháng 6 năm 2014, được sửa đổi, bổ sung bởi:
Thông tư số 37/2018/TT-NHNN ngày 25/12/2018 của
Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Việt Nam sửa đổi, bổ sung một số điều của Thông tư
số 39/2013/TT-NHNN ngày 31/12/2013 của Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Việt Nam
quy định về xác định, trích lập, quản lý và sử dụng khoản dự phòng rủi ro của
Ngân hàng Nhà nước Việt Nam, có hiệu lực kể từ ngày 15 tháng 02 năm 2019.
Thông tư số 06/2021/TT-NHNN ngày 30/6/2021 của
Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Việt Nam sửa đổi, bổ sung một số điều của Thông tư
số 39/2013/TT-NHNN ngày 31 tháng 12 năm 2013 của Thống đốc Ngân hàng Nhà nước
Việt Nam quy định về xác định, trích lập, quản lý và sử dụng khoản dự phòng rủi
ro của Ngân hàng Nhà nước Việt Nam, có hiệu lực kể từ ngày 16 tháng 8 năm 2021.
Căn cứ Luật Ngân hàng Nhà nước Việt Nam
số 46/2010/QH12 ngày 16/6/2010;
Căn cứ Nghị định số 156/2013/NĐ-CP ngày
01/11/2013 của Chính phủ quy định chức năng, nhiệm vụ, quyền hạn và cơ cấu tổ
chức của Ngân hàng Nhà nước Việt Nam;
Căn cứ Quyết định số 07/2013/QĐ-TTg ngày
24/01/2013 của Thủ tướng Chính phủ về Chế độ tài chính của Ngân hàng Nhà nước
Việt Nam;
Theo đề nghị của Vụ trưởng Vụ Tài chính - Kế
toán;
Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Việt Nam ban hành
Thông tư quy định về xác định, trích lập, quản lý và sử dụng khoản dự phòng rủi
ro của Ngân hàng Nhà nước Việt Nam (sau đây gọi là Ngân hàng Nhà nước)[1],[2],
Chương I
QUY
ĐỊNH CHUNG
Điều 1. Phạm vi điều
chỉnh và đối tượng áp dụng
1. Thông tư này quy định về xác định, trích
lập, quản lý và sử dụng khoản dự phòng rủi ro của Ngân hàng Nhà nước Việt Nam
để xử lý tổn thất hoặc coi như tổn thất (sau đây gọi là các khoản tổn thất)
trong hoạt động của Ngân hàng Nhà nước.
2. Các khoản tổn thất phát sinh trong hoạt động
của Ngân hàng Nhà nước bao gồm:
a) Các khoản tổn thất phát sinh từ các khoản mục
tài sản có rủi ro của Ngân hàng Nhà nước:
- Tiền, vàng gửi tại ngân hàng nước ngoài, cho
vay và thanh toán với ngân hàng nước ngoài;
- Chứng khoán đầu tư trên thị trường tài chính
quốc tế;
- Cho vay[3];
- Thanh toán với Nhà nước và Ngân sách Nhà
nước;
- Các khoản phải thu khác;
b) Các khoản tổn thất khác.
3.[4]
Thông tư này áp dụng đối với Sở Giao dịch, Vụ Tài chính - Kế
toán, Cục Công nghệ thông tin, Cục Phát hành và Kho quỹ, Cục Quản trị, Cơ quan
Thanh tra, giám sát ngân hàng, Ngân hàng Nhà nước chi nhánh tỉnh, thành phố
trực thuộc Trung ương và các đơn vị sự nghiệp thuộc Ngân hàng Nhà nước chưa
thực hiện chế độ tự chủ, tự chịu trách nhiệm (sau đây gọi là đơn vị Ngân hàng
Nhà nước).
4. Các đơn vị sự nghiệp công lập đã thực hiện
chế độ tự chủ, tự chịu trách nhiệm và các doanh nghiệp hạch toán kinh tế độc
lập trực thuộc Ngân hàng Nhà nước không thuộc phạm vi điều chỉnh của Thông tư
này.
Điều 2. Giải thích từ
ngữ
Trong Thông tư này, các từ ngữ dưới đây được
hiểu như sau:
1. Rủi ro trong hoạt động Ngân hàng Nhà nước
là tổn thất có khả năng xảy ra trong quá trình hoạt động của Ngân hàng Nhà
nước, bao gồm:
a) Khả năng tổn thất đối với tài sản có rủi ro
của Ngân hàng Nhà nước do khách hàng, đối tác không thực hiện hoặc không có khả
năng thực hiện một phần hoặc toàn bộ nghĩa vụ của mình theo cam kết;
b) Khả năng tổn thất do việc giảm giá các khoản
mục tiền tệ có gốc ngoại tệ, vàng và chứng khoán đã đầu tư;
c) Khả năng tổn thất do những nguyên nhân bất
khả kháng khác.
2. Khoản dự phòng rủi ro là tổng số tiền
dự phòng rủi ro đã được trích lập, hạch toán vào chi phí qua các năm để bù đắp
tổn thất trong hoạt động của Ngân hàng Nhà nước.
3. Số dự phòng rủi ro cần phải trích lập
là số tiền được xác định để dự phòng cho những tổn thất có thể xảy ra trong quá
trình hoạt động của Ngân hàng Nhà nước và được tính toán theo quy định tại Điều 7 Thông tư này. Số dự phòng rủi ro cần phải trích lập bao
gồm dự phòng cụ thể và dự phòng chung.
4. Dự phòng cụ thể là số tiền được xác
định để dự phòng cho những tổn thất có thể xảy ra đối với từng tài sản có rủi
ro cụ thể.
5. Dự phòng chung là số tiền được xác
định để dự phòng cho những tổn thất có thể xảy ra nhưng chưa xác định được khi
trích lập dự phòng cụ thể.
6. Số dư dự phòng rủi ro trước thời điểm
trích lập là khoản dự phòng rủi ro đã trích lập nhưng chưa sử dụng trước
thời điểm trích lập dự phòng rủi ro.
7. Số dư dự phòng rủi ro sau thời điểm trích
lập là khoản dự phòng rủi ro đã trích lập nhưng chưa sử dụng sau thời điểm
trích lập dự phòng rủi ro.
8. Số dự phòng rủi ro cần phải trích lập bổ
sung là phần chênh lệch dương giữa Số dự phòng rủi ro cần phải trích lập và
Số dư dự phòng rủi ro trước thời điểm trích lập.
9. Số dự phòng rủi ro cần phải hoàn nhập
là phần chênh lệch âm giữa Số dự phòng rủi ro cần phải trích lập và Số dư dự
phòng rủi ro trước thời điểm trích lập.
10. Số dự phòng rủi ro được trích lập trong
năm tài chính là số dự phòng rủi ro được trích lập và hạch toán vào chi phí
trong năm tài chính. Việc xác định Số dự phòng rủi ro được trích lập trong năm
tài chính được thực hiện quy định tại khoản 2 Điều 8 Thông tư
này.
Điều 3. Nguyên tắc
trích lập, hạch toán và sử dụng khoản dự phòng rủi ro
1. Hàng năm, Ngân hàng Nhà nước trích lập dự
phòng rủi ro và hạch toán vào chi phí bằng 10% chênh lệch thu, chi chưa bao gồm
khoản chi dự phòng rủi ro. Số dư dự phòng rủi ro sau thời điểm trích lập không
vượt quá số dự phòng rủi ro cần phải trích lập.
2. Việc trích lập và hạch toán số dự phòng rủi
ro được trích lập trong năm tài chính của Ngân hàng Nhà nước được thực hiện tập
trung tại Ngân hàng Nhà nước (Vụ Tài chính - Kế toán).
3.[5]
Khoản dự phòng rủi ro được sử dụng chung để bù đắp những tổn thất,
thiệt hại về tài sản xảy ra trong quá trình hoạt động sau khi đã trừ đi giá trị
thu hồi của tài sản và các khoản bù đắp bằng tiền bồi thường của các tổ chức,
cá nhân gây ra tổn thất và tổ chức bảo hiểm (nếu có).
4. Khoản dự phòng rủi ro chưa sử dụng hết trong
năm được chuyển sang năm sau sử dụng tiếp.
5. Trường hợp khoản dự phòng rủi ro không đủ bù
đắp các tổn thất, việc xử lý phần còn thiếu sẽ được thực hiện theo quy định tại
Chế độ tài chính hiện hành của Ngân hàng Nhà nước.
6. Trường hợp số dự phòng rủi ro cần phải trích
lập nhỏ hơn số dư dự phòng rủi ro trước thời điểm trích lập, Ngân hàng Nhà nước
thực hiện hoàn nhập phần chênh lệch vào thu nhập của Ngân hàng Nhà nước.
Điều 4. Thời điểm xác
định, trích lập và hạch toán dự phòng rủi ro
Thời điểm xác định, trích lập và hạch toán dự
phòng rủi ro là thời điểm cuối kỳ kế toán năm (cuối ngày 31 tháng 12 hàng năm).
Điều 5. Thẩm quyền xử
lý tổn thất bằng khoản dự phòng rủi ro
Thống đốc Ngân hàng Nhà nước quyết định xử lý
các khoản tổn thất trong hoạt động của Ngân hàng Nhà nước trên cơ sở đề nghị
của Hội đồng xử lý tổn thất.
Chương II
QUY
ĐỊNH CỤ THỂ
Mục 1. PHÂN LOẠI TÀI
SẢN CÓ RỦI RO, PHƯƠNG PHÁP XÁC ĐỊNH VÀ TỶ LỆ TRÍCH LẬP DỰ PHÒNG RỦI RO
Điều 6. Phân loại tài
sản Có rủi ro[6]
1. Tiền, vàng gửi tại ngân hàng nước
ngoài, cho vay và thanh toán với ngân hàng nước ngoài:
a) Nhóm 1: Tiền, vàng gửi tại ngân hàng
nước ngoài, cho vay và thanh toán với đối tác thuộc tiêu chuẩn lựa chọn đầu tư
của Thống đốc Ngân hàng Nhà nước phê duyệt trong từng thời kỳ (trừ trường hợp
quy định tại điểm c khoản này);
b) Nhóm 2: Tiền, vàng gửi tại ngân hàng
nước ngoài, cho vay và thanh toán với đối tác không thuộc tiêu chuẩn lựa chọn
đầu tư của Thống đốc Ngân hàng Nhà nước tại thời điểm xác định dự phòng rủi ro
(trừ trường hợp quy định tại điểm c khoản này);
c) Nhóm 3: Tiền, vàng gửi tại ngân hàng
nước ngoài, cho vay và thanh toán với đối tác tại quốc gia đang xảy ra chiến
tranh, khủng bố, phá sản, thiên tai và đối tác đó không còn khả năng thanh
toán.
2. Chứng khoán đầu tư trên thị trường
tài chính quốc tế:
Ngân hàng Nhà nước không thực hiện phân
nhóm chứng khoán đầu tư trên thị trường quốc tế cho mục đích trích lập dự phòng
rủi ro. Việc xác định dự phòng cụ thể đối với khoản mục này chỉ thực hiện đối
với các loại chứng khoán đang đầu tư trên thị trường tài chính quốc tế bị giảm
giá so với giá trị ghi trên sổ kế toán.
3. Các khoản cho vay được phân loại theo
mức độ rủi ro tăng dần như sau:
a) Nhóm 1:
(i) Các khoản cho vay chưa đến thời hạn
thanh toán (bao gồm cả các khoản cho vay được gia hạn tự động theo quy định của
Ngân hàng Nhà nước);
(ii) Các khoản cho vay không quy định
thời hạn thanh toán phát sinh dưới 06 tháng;
b) Nhóm 2:
(i) Các khoản cho vay đã quá hạn dưới 06
tháng;
(ii) Các khoản cho vay không quy định
thời hạn thanh toán phát sinh từ 06 tháng đến dưới 01 năm;
(iii) Các khoản cho vay được gia hạn nợ
lần đầu chưa đến thời hạn thanh toán;
c) Nhóm 3:
(i) Các khoản cho vay đã quá hạn từ 06
tháng đến dưới 01 năm;
(ii) Các khoản cho vay không quy định
thời hạn thanh toán phát sinh từ 01 năm đến dưới 03 năm;
(iii) Các khoản cho vay đã được gia hạn
nợ lần đầu quá hạn dưới 06 tháng;
(iv) Các khoản cho vay được gia hạn nợ
lần thứ hai chưa đến thời hạn thanh toán;
d) Nhóm 4:
(i) Các khoản cho vay đã quá hạn từ 01
năm đến dưới 02 năm;
(ii) Các khoản cho vay không quy định
thời hạn thanh toán phát sinh từ 03 năm đến dưới 05 năm;
(iii) Các khoản cho vay đã gia hạn nợ
lần đầu quá hạn từ 06 tháng đến dưới 01 năm;
(iv) Các khoản cho vay đã gia hạn nợ lần
thứ hai quá hạn dưới 06 tháng;
(v) Các khoản cho vay được gia hạn nợ
lần thứ ba chưa đến thời hạn thanh toán;
đ) Nhóm 5:
(i) Các khoản cho vay đã quá hạn từ 02
năm trở lên;
(ii) Các khoản cho vay không quy định
thời hạn thanh toán phát sinh từ 05 năm trở lên;
(iii) Các khoản cho vay đã gia hạn nợ
lần đầu quá hạn từ 01 năm trở lên;
(iv) Các khoản cho vay đã gia hạn nợ lần
thứ hai quá hạn từ 06 tháng trở lên;
(v) Các khoản cho vay được gia hạn nợ
lần thứ ba đã quá hạn;
(vi) Các khoản cho vay được gia hạn nợ
lần thứ tư trở lên;
(vii) Các khoản nợ được khoanh.
4. Thanh toán với Nhà
nước và Ngân sách Nhà nước:
a) Nhóm 1:
(i) Các khoản tạm ứng
cho Ngân sách Nhà nước theo quy định tại Luật Ngân hàng Nhà nước Việt Nam chưa
đến thời hạn thanh toán;
(ii) Các khoản thanh
toán với Nhà nước có quy định thời hạn trả nợ nhưng chưa đến hạn thanh toán;
(iii) Các khoản thanh
toán với Nhà nước không quy định thời hạn trả nợ, chưa được hoàn trả và đã phát
sinh dưới 01 năm;
b) Nhóm 2:
(i) Các khoản tạm ứng
cho Ngân sách Nhà nước theo quy định tại Luật Ngân hàng Nhà nướcViệt Nam đã quá
hạn dưới 05 năm;
(ii) Các khoản thanh
toán với Nhà nước có quy định thời hạn trả nợ, đã quá hạn dưới 05 năm;
(iii) Các khoản thanh
toán với Nhà nước không quy định thời hạn trả nợ, chưa được hoàn trả và đã phát
sinh từ 01 năm đến dưới 05 năm;
c) Nhóm 3:
(i) Các khoản tạm ứng
cho Ngân sách Nhà nước theo quy định tại Luật Ngân hàng Nhà nước Việt Nam đã
quá hạn từ 05 năm trở lên;
(ii) Các khoản thanh
toán với Nhà nước có quy định thời hạn trả nợ, đã quá hạn từ 05 năm trở lên;
(iii) Các khoản thanh
toán với Nhà nước không quy định thời hạn trả nợ, chưa được hoàn trả và đã phát
sinh từ 05 năm trở lên.
5. Các khoản phải thu tổ chức, cá nhân
có chứng từ gốc chứng minh số tiền đối tượng nợ chưa trả:
a) Chứng từ gốc chứng minh
số tiền đối tượng nợ chưa trả bao gồm:
- Một trong số các chứng từ gốc sau: Hợp
đồng kinh tế, cam kết nợ, bản án, quyết định của Tòa án về nghĩa vụ của tổ
chức, cá nhân phải trả cho Ngân hàng Nhà nước;
- Bản thanh lý hợp đồng (nếu có);
- Đối chiếu công nợ; trường hợp không có
đối chiếu công nợ thì phải có văn bản đề nghị đối chiếu xác nhận công nợ hoặc
văn bản đòi nợ do Ngân hàng Nhà nước đã gửi (có dấu bưu điện hoặc xác nhận của
đơn vị chuyển phát);
- Bảng kê công nợ;
- Các văn bản, tài liệu, chứng từ có liên quan
đến việc phát sinh, ghi nhận nghĩa vụ nợ của tổ chức, cá nhân với Ngân hàng Nhà
nước (nếu có).
b) Phân loại:
(i) Nhóm 1: Các khoản phải thu tổ chức, cá
nhân chưa đến thời hạn thanh toán hoặc quá hạn dưới 06 tháng;
(ii) Nhóm 2:
- Các khoản phải thu tổ chức, cá nhân quá hạn
từ 06 tháng đến dưới 01 năm;
- Các khoản phải thu tổ chức, cá nhân theo bản
án, quyết định của Tòa án đã có hiệu lực pháp luật trong thời hạn tự nguyện thi
hành án;
(iii) Nhóm 3:
- Các khoản phải thu tổ chức, cá nhân đã quá
hạn từ 01 năm đến dưới 02 năm;
- Các khoản phải thu tổ chức, cá nhân theo bản
án, quyết định của Tòa án đã có hiệu lực pháp luật quá thời hạn tự nguyện thi
hành án dưới 06 tháng;
(iv) Nhóm 4:
- Các khoản phải thu tổ chức, cá nhân đã quá
hạn từ 02 năm đến dưới 03 năm;
- Các khoản phải thu tổ chức, cá nhân theo bản
án, quyết định của Tòa án đã có hiệu lực pháp luật quá thời hạn tự nguyện thi
hành án từ 06 tháng đến dưới 01 năm;
(v) Nhóm 5:
- Các khoản phải thu tổ chức, cá nhân đã quá hạn
từ 03 năm trở lên;
- Các khoản phải thu tổ chức, cá nhân theo bản
án, quyết định của Tòa án đã có hiệu lực pháp luật quá thời hạn tự nguyện thi
hành án từ 01 năm trở lên;
- Các khoản phải thu mà Ngân hàng Nhà nước có
bằng chứng xác định đối tượng phải thu là tổ chức đã giải thể (đối với khoản nợ
cũ phát sinh trước thời điểm Luật Ngân hàng Nhà nước Việt Nam năm 1997 có hiệu
lực thi hành), phá sản; đối tượng phải thu là cá nhân đã chết; khoản nợ đã yêu
cầu thi hành án nhưng không thể thực hiện được do đối tượng phải thu mất tích,
vắng mặt tại nơi cư trú. Việc xác định cá nhân vắng mặt tại nơi cư trú, tuyên
bố mất tích, chết thực hiện theo quy định tại Điều 64, Điều 68, Điều 71 Bộ Luật
Dân sự năm 2015.
6. Trường hợp khoản cho vay có tiêu chí phân
loại thỏa mãn đồng thời hai nhóm khác nhau trở lên quy định tại khoản 3 Điều này
thì được xếp vào nhóm có độ rủi ro cao nhất.
7. Trường hợp tài sản Có được theo dõi trên hai
tài khoản kế toán khác nhau thì thực hiện loại trừ trên tài khoản kế toán theo
hướng dẫn riêng của Ngân hàng Nhà nước trước khi phân loại tài sản Có rủi ro
theo quy định tại Điều này.
8. Việc xác định, quy đổi thời hạn, thời điểm
tính thời hạn tại các khoản 3, 4, 5 Điều này thực hiện theo quy định tại Điều
146, Điều 147, Điều 148 Bộ Luật Dân sự năm 2015.
Điều 7. Phương
pháp xác định số dự phòng rủi ro cần phải trích lập
1. Số dự phòng rủi ro cần phải trích lập
được tính toán theo công thức sau:
2. Phương pháp tính dự phòng cụ thể của các khoản
mục tài sản có rủi ro:
a) Tiền, vàng gửi tại ngân hàng nước ngoài, cho
vay và thanh toán với ngân hàng nước ngoài:
- Đối tượng: tiền, vàng gửi tại ngân hàng nước
ngoài, cho vay và thanh toán với các ngân hàng nước ngoài.
- Phương pháp tính dự phòng:
Trong đó:
+ Số dư tiền, vàng gửi tại ngân hàng nước
ngoài, cho vay và thanh toán với ngân hàng nước ngoài được tính tại thời điểm
xác định dự phòng rủi ro;
+ Tỷ lệ trích lập tương ứng như sau:
• Nhóm 1: 0%;
• Nhóm 2: 20%;
• Nhóm 3: 100%.
b)[7]
Hoạt
động đầu tư chứng khoán trên thị trường tài chính quốc tế:
(i) Đối tượng: các loại chứng khoán đang đầu tư
trên thị trường tài chính quốc tế bị giảm giá so với giá trị ghi trên sổ kế
toán;
(ii) Phương pháp tính dự phòng:
Dự phòng cụ
thể đối với chứng
khoán
|
=
|
|
Giá trị ghi sổ của khoản
chứng khoán thứ i
|
-
|
Giá trị thị trường
của khoản chứng
khoán thứ i
|
Trong đó:
- Giá trị ghi sổ của khoản chứng khoán được xác
định theo quy định tại Hệ thống tài khoản kế toán của Ngân hàng Nhà nước và văn
bản hướng dẫn của Ngân hàng Nhà nước về hạch toán nghiệp vụ đầu tư chứng khoán
nước ngoài.
- Giá trị thị trường của khoản chứng khoán được
lấy từ nguồn Bloomberg hoặc Reuters hoặc nguồn tin cậy khác (trường hợp không
lấy được từ nguồn Bloomberg hoặc Reuters) và được tính theo công thức sau:
- Nếu thời điểm trích lập dự phòng rủi
ro là ngày nghỉ thì giá đóng cửa được lấy là giá đóng cửa của ngày làm việc
liền kề trước đó.
c) Hoạt động cho vay[8]:
- Đối tượng: các khoản cho vay[9]
của Ngân hàng Nhà nước có khả năng bị tổn thất.
- Phương pháp tính dự phòng:
Dự phòng cụ
thể đối với hoạt động cho
vay[10]
|
=
|
∑
|
|
|
Số dư nợ gốc
của từng khoản cho vay[11]
|
-
|
Giá trị khấu trừ của
tài sản bảo đảm
|
|
x
|
Tỷ lệ trích lập tương
ứng
|
|
Trong đó:
+ Số dư nợ gốc của từng khoản cho vay[12]
tại thời điểm xác định dự phòng rủi ro;
+ Giá trị khấu trừ của tài sản bảo đảm được xác
định như sau:
• Trường hợp tài sản bảo đảm là giấy tờ có giá:
(i) Giá trị khấu trừ của tài sản bảo đảm bằng
Mệnh giá giấy tờ có giá (đối với giấy tờ có giá chưa niêm yết tại Sở Giao dịch
chứng khoán) hoặc giá niêm yết (đối với giấy tờ có giá đã niêm yết tại Sở Giao
dịch chứng khoán) nhân 100%.
(ii) Giá niêm yết được lấy theo giá tham chiếu
tại Sở Giao dịch chứng khoán tại thời điểm xác định dự phòng rủi ro.
• Trường hợp tài sản bảo đảm là các hình thức
khác: Giá trị khấu trừ của tài sản bảo đảm bằng không.
+ Trường hợp giá trị khấu trừ tài sản bảo đảm
lớn hơn số dư nợ gốc thì số dự phòng rủi ro cần phải trích lập bằng không.
+ Tỷ lệ trích lập tương ứng như sau:
• Nhóm 1: 0%;
• Nhóm 2: 5%;
• Nhóm 3: 20%;
• Nhóm 4: 50%;
• Nhóm 5: 100%.
d) Thanh toán với Nhà nước và Ngân sách Nhà
nước:
- Đối tượng: các khoản thanh toán với Nhà nước
và Ngân sách Nhà nước theo phê duyệt của Thủ tướng Chính phủ.
- Phương pháp tính dự phòng:
Trong đó:
+ Giá trị các khoản thanh toán với Nhà nước và
Ngân sách Nhà nước tại thời điểm xác định dự phòng rủi ro;
+ Tỷ lệ trích lập tương ứng như sau:
• Nhóm 1: 0%;
• Nhóm 2: 10%;
• Nhóm 3: 100%.
đ)[13]
Các khoản phải thu tổ chức, cá nhân có chứng từ gốc chứng minh số tiền đối
tượng nợ chưa trả:
- Đối tượng: Các khoản phải thu tổ
chức, cá nhân đã quá hạn thanh toán hoặc chưa đến hạn thanh toán nhưng Ngân
hàng Nhà nước có bằng chứng xác định đối tượng phải thu là tổ chức đã giải thể
(đối với khoản nợ cũ phát sinh trước thời điểm Luật Ngân hàng Nhà nước Việt Nam
năm 1997 có hiệu lực thi hành), phá sản; đối tượng phải thu là cá nhân đã chết;
khoản nợ đã yêu cầu thi hành án nhưng không thể thực hiện được do đối tượng
phải thu mất tích, vắng mặt tại nơi cư trú. Việc xác định cá nhân vắng mặt tại
nơi cư trú, tuyên bố mất tích, chết thực hiện theo quy định tại Điều 64, Điều
68, Điều 71 Bộ Luật Dân sự năm 2015.
- Phương pháp tính dự phòng:
Trong đó:
+ Giá trị của các khoản
phải thu tại thời điểm xác định dự phòng rủi ro;
+ Tỷ lệ trích lập tương
ứng như sau:
• Nhóm 1: 0%;
• Nhóm 2: 30%;
• Nhóm 3: 50%;
• Nhóm 4: 70%;
• Nhóm 5: 100%.
3. Dự phòng chung:
Dự phòng chung được tính bằng 0,75% tổng tài
sản có của Ngân hàng Nhà nước. Số liệu về tổng tài sản có của Ngân hàng Nhà
nước được lấy trên Bảng Cân đối kế toán Quý 3 của năm xác định dự phòng rủi ro.
Điều 8. Trình tự xác
định, trích lập và hạch toán số dự phòng rủi ro được trích lập trong năm tài
chính
1. Đơn vị thuộc Ngân hàng Nhà nước thực hiện
xác định dự phòng cụ thể quy định tại Điều 4, Điều 6 và Điều 7 Thông tư này, lập báo cáo và gửi về Vụ Tài chính - Kế
toán vào cuối ngày 31 tháng 12 hàng năm để làm cơ sở trích lập dự phòng rủi ro
của Ngân hàng Nhà nước. Vụ Tài chính - Kế toán xác định dự phòng chung theo quy
định tại khoản 3 Điều 7 Thông tư này.
2. Căn cứ tổng số dự phòng cụ thể do đơn vị
thuộc Ngân hàng Nhà nước chuyển về và dự phòng chung, Vụ Tài chính - Kế toán
thực hiện tính và hạch toán số dự phòng rủi ro được trích lập trong năm tài
chính theo nguyên tắc sau:
a) Trường hợp số dự phòng rủi ro cần phải trích
lập bổ sung nhỏ hơn 10% chênh lệch thu, chi chưa bao gồm khoản chi dự phòng rủi
ro: Số dự phòng rủi ro được trích lập trong năm tài chính bằng số dự phòng rủi
ro cần phải trích lập bổ sung;
b) Trường hợp số dự phòng rủi ro cần phải trích
lập bổ sung lớn hơn hoặc bằng 10% chênh lệch thu, chi chưa bao gồm khoản chi dự
phòng rủi ro: Số dự phòng rủi ro được trích lập trong năm tài chính bằng 10%
chênh lệch thu, chi chưa bao gồm khoản chi dự phòng rủi ro;
c) Trường hợp số dự phòng rủi ro cần phải trích
lập nhỏ hơn số dư dự phòng rủi ro trước thời điểm trích lập: Ngân hàng Nhà nước
thực hiện hạch toán theo quy định tại khoản 6 Điều 3 Thông tư
này.
Mục 2. SỬ DỤNG KHOẢN DỰ
PHÒNG RỦI RO ĐỂ XỬ LÝ TỔN THẤT
Điều 9. Các khoản tổn
thất được sử dụng khoản dự phòng rủi ro để xử lý[14]
Sau khi đã sử dụng các
biện pháp thu hồi nhưng không thu được, Ngân hàng Nhà nước sử dụng khoản dự
phòng rủi ro để xử lý đối với phần còn lại của các khoản tổn thất sau khi đã
được bù đắp từ tiền bồi thường của các tổ chức, cá nhân gây ra tổn thất, tổ
chức bảo hiểm và xử lý tài sản bảo đảm (nếu có) phát sinh từ các khoản mục sau:
1. Tiền, vàng gửi tại
ngân hàng nước ngoài, cho vay và thanh toán với ngân hàng nước ngoài
Tổn thất về tiền, vàng
gửi tại ngân hàng nước ngoài, cho vay và thanh toán với ngân hàng nước ngoài do
nguyên nhân bất khả kháng như quốc gia nơi Ngân hàng Nhà nước đầu tư hoặc lưu
ký tài sản bị chiến tranh, khủng bố, phá sản, thiên tai và ngân hàng nước ngoài
đó không còn khả năng thanh toán.
2. Hoạt động đầu tư
chứng khoán trên thị trường tài chính quốc tế
Chứng khoán đầu tư trên
thị trường tài chính quốc tế bị tổn thất do những nguyên nhân khách quan như
chiến tranh, khủng bố, thiên tai dẫn đến Ngân hàng Nhà nước không thể thu đủ giá
trị ghi sổ của chứng khoán đó thì Ngân hàng Nhà nước sử dụng khoản dự phòng rủi
ro để xử lý tổn thất.
3. Hoạt động cho vay
a) Các khoản nợ (gốc và
lãi) được xóa theo quyết định của Thủ tướng Chính phủ, nhưng không được Chính
phủ cấp nguồn để bù đắp cho Ngân hàng Nhà nước;
b) Các khoản nợ vay,
các khoản trả thay tổ chức tín dụng có đủ bằng chứng chắc chắn là không còn khả
năng thu hồi nợ khi tổ chức tín dụng bị giải thể (đối với khoản nợ cũ phát sinh
trước thời điểm Luật Ngân hàng Nhà nước Việt Nam năm 1997 có hiệu lực thi
hành), phá sản theo quy định của pháp luật.
4. Thanh toán với Nhà
nước và Ngân sách Nhà nước
Ngân hàng Nhà nước chủ
trì, phối hợp với Bộ Tài chính báo cáo, trình Thủ tướng Chính phủ cho phép dùng
khoản dự phòng rủi ro để xử lý các khoản thanh toán với Nhà nước và Ngân sách
Nhà nước, bao gồm: các khoản thanh toán với Nhà nước và Ngân sách Nhà nước đã
quá thời hạn thanh toán hoặc không có thời hạn thanh toán và sau thời gian tối
thiểu 05 năm chưa được hoàn trả hoặc chưa có biện pháp xử lý.
5. Các khoản phải thu
tổ chức, cá nhân có chứng từ gốc chứng minh số tiền đối tượng nợ chưa trả
Các khoản phải thu có
khả năng tổn thất, không thu hồi được trong quá trình hoạt động của Ngân hàng
Nhà nước mà có bằng chứng xác định đối tượng phải thu là tổ chức đã giải thể
(đối với khoản nợ cũ phát sinh trước thời điểm Luật Ngân hàng Nhà nước Việt Nam
năm 1997 có hiệu lực thi hành), phá sản; đối tượng phải thu là cá nhân đã chết;
khoản nợ đã yêu cầu thi hành án nhưng không thể thực hiện được do đối tượng
phải thu mất tích, vắng mặt tại nơi cư trú. Việc xác định cá nhân vắng mặt tại
nơi cư trú, tuyên bố mất tích, chết thực hiện theo quy định tại Điều 64, Điều
68, Điều 71 Bộ Luật Dân sự năm 2015.
6. Các khoản tổn thất
trong hoạt động thanh toán, ngân quỹ, quản lý dự trữ ngoại hối và can thiệp
bình ổn thị trường vàng trong nước:
a) Các khoản tổn thất
trong khi thực hiện hoạt động thanh toán như sự cố kỹ thuật mạng thanh toán,
công nghệ…;
b) Các khoản tổn thất
về tiền, vàng, tài sản quý và giấy tờ có giá phát sinh trong hoạt động ngân quỹ
như:
- Tổn thất trong quá
trình vận chuyển trên đường có xảy ra sự cố do nguyên nhân bất khả kháng bao
gồm bị tai nạn, bị cướp, bị phá hoại, thiên tai, hỏa hoạn, chiến tranh, khủng
bố;
- Tổn thất tiền mặt,
tài sản quý, giấy tờ có giá tại nơi giao dịch và kho tiền do bị phá hoại, bị
cướp, hỏa hoạn, thiên tai, chiến tranh, khủng bố;
c) Các khoản tổn thất phát sinh trong hoạt động
quản lý dự trữ ngoại hối nhà nước và can thiệp bình ổn thị trường vàng trong
nước như tổn thất trong việc kiểm định chất lượng vàng, giảm giá vàng.
Điều 10. Hồ sơ
pháp lý làm căn cứ xử lý các khoản tổn thất
Hồ sơ pháp lý để làm căn cứ xử lý các khoản
tổn thất trong hoạt động của Ngân hàng Nhà nước bao gồm:
1. Hồ sơ, tài liệu có liên quan đến các
tài sản bị tổn thất cần xử lý.
2.[15]
Báo cáo và kiến nghị của đơn vị thuộc Ngân hàng Nhà nước nơi được giao quản lý,
theo dõi hoặc xảy ra tổn thất.
3. Tờ trình và Biên bản của Hội đồng xử
lý tổn thất.
4. Ngoài các hồ sơ tài liệu quy định tại
khoản 1, 2, 3 Điều này, đối với từng khoản tổn thất phải bổ sung các hồ sơ sau:
a) Đối với các khoản nợ (gốc và/hoặc
lãi) được xóa theo quyết định của Thủ tướng Chính phủ, nhưng không được Chính
phủ cấp nguồn để bù đắp: Quyết định của Thủ tướng Chính phủ về xóa nợ đối với
từng khoản nợ và đối tượng vay cụ thể;
b) Đối với các khoản thanh toán với Nhà
nước và Ngân sách Nhà nước được xử lý theo phê duyệt của Thủ tướng Chính phủ:
Văn bản chỉ đạo, phê duyệt của Thủ tướng Chính phủ về việc xử lý các khoản
thanh toán với Nhà nước và Ngân sách Nhà nước;
c) Đối với các khoản tổn thất phát sinh
từ hoạt động đầu tư chứng khoán trên thị trường tài chính quốc tế: Tài liệu
chứng minh việc giảm giá của chứng khoán đã đầu tư và các bằng chứng chứng minh
việc tổn thất do các nguyên nhân khách quan như đối tác phát hành chứng khoán
bị thiên tai, hỏa hoạn, bão lụt, phá sản, giải thể...;
d) Đối với khoản nợ cũ phát sinh trước
thời điểm Luật Ngân hàng Nhà nước Việt Nam năm 1997 có hiệu lực thi hành:
- Đối với các khoản phải thu của đối
tượng là tổ chức:
+ Trường hợp đối tượng phải thu đã giải
thể, phá sản: Quyết định của Tòa án tuyên bố phá sản theo Luật Phá sản hoặc
quyết định của cơ quan có thẩm quyền về giải thể; trường hợp tự giải thể thì
phải có thông báo của tổ chức hoặc xác nhận của cơ quan quyết định thành lập tổ
chức đó;
+ Trường hợp đối tượng phải thu đã ngừng
hoạt động và không có khả năng thanh toán: Xác nhận của cơ quan ra quyết định
thành lập hoặc tổ chức đăng ký kinh doanh về việc doanh nghiệp, tổ chức đã
ngừng hoạt động và không có khả năng thanh toán.
- Đối với các khoản phải thu của đối
tượng là cá nhân:
+ Giấy chứng tử (bản sao) hoặc xác nhận
của chính quyền địa phương đối với đối tượng phải thu nợ đã chết nhưng không có
tài sản thừa kế để trả nợ;
+ Giấy xác nhận của chính quyền địa
phương đối với đối tượng phải thu còn sống hoặc đã mất tích nhưng không có khả
năng trả nợ;
+ Lệnh truy nã hoặc xác nhận của cơ quan
pháp luật đối với đối tượng phải thu đã bỏ trốn hoặc đang bị truy tố, đang thi
hành án hoặc xác nhận của chính quyền địa phương về việc đối tượng phải thu
không có khả năng thanh toán.
5. Hồ sơ pháp lý có thể bao gồm các bằng
chứng bằng văn bản khác, nếu bằng chứng đó có thể chứng minh được hoặc làm rõ
hơn về mức độ tổn thất của tài sản.
6.[16] Hồ sơ, tài
liệu chứng minh Ngân hàng Nhà nước đã thực hiện các biện pháp thu hồi nợ nhưng
không thu được.
Điều 11. Trình
tự xử lý tổn thất
Trình tự xử lý tổn thất phát sinh trong
quá trình hoạt động của Ngân hàng Nhà nước được thực hiện như sau:
1. Thủ trưởng đơn vị thuộc Ngân hàng Nhà
nước nơi có các khoản tổn thất phát sinh trong hoạt động chỉ đạo các bộ phận
liên quan thuyết minh, giải trình, lập biên bản, đề xuất xử lý tổn thất (kèm
theo bản sao chụp hồ sơ của các khoản tổn thất có xác nhận của đơn vị) và gửi
Vụ Tài chính - Kế toán.
2. Vụ Tài chính - Kế toán làm đầu mối
tiếp nhận hồ sơ, tài liệu liên quan tới các khoản tổn thất do đơn vị thuộc Ngân
hàng Nhà nước gửi về, thực hiện thẩm định, tổng hợp nguyên trạng hồ sơ và gửi
xin ý kiến các đơn vị có thành viên trong Hội đồng xử lý tổn thất quy định tại khoản 2 Điều 12 Thông tư này.
3. Vụ Tài chính - Kế toán xem xét và có
văn bản đề nghị Vụ Tổ chức cán bộ trình Thống đốc Ngân hàng Nhà nước thành lập
Hội đồng xử lý tổn thất quy định tại Điều 12 Thông tư này.
4.[17]
Trên cơ sở hồ sơ, tài liệu liên quan quy định tại Điều 10 Thông
tư này, ý kiến thẩm định của Vụ Tài chính - Kế toán và ý kiến tham gia của
các đơn vị có liên quan, Hội đồng xử lý tổn thất phân tích, đánh giá, đề xuất
phương án xử lý và trình Thống đốc Ngân hàng Nhà nước lấy ý kiến Bộ Tài chính.
Sau khi thống nhất với Bộ Tài chính, Thống đốc Ngân hàng Nhà nước xem xét, quyết
định sử dụng khoản dự phòng rủi ro để xử lý đối với từng khoản tổn thất.
Riêng đối với các khoản tổn thất tại điểm a khoản 3 Điều 9 và khoản thanh toán với Nhà nước và Ngân
sách Nhà nước tại khoản 4 Điều 9 Thông tư này mà chưa có
văn bản phê duyệt của Thủ tướng Chính phủ cho phép Ngân hàng Nhà nước dùng khoản
dự phòng rủi ro để xử lý, Hội đồng xử lý tổn thất phải báo cáo, trình Thống đốc
Ngân hàng Nhà nước lấy ý kiến Bộ Tài chính và trình Thủ tướng Chính phủ xem
xét, phê duyệt trước khi xử lý. Sau khi Thủ tướng Chính phủ phê duyệt, Thống
đốc Ngân hàng Nhà nước ra quyết định sử dụng khoản dự phòng rủi ro để xử lý đối
với từng khoản tổn thất.
5. Căn cứ Quyết định của Thống đốc về
việc sử dụng khoản dự phòng rủi ro để xử lý tổn thất, Vụ Tài chính - Kế toán
phối hợp với các đơn vị liên quan thực hiện hạch toán và quản lý các khoản tổn
thất sau khi đã xử lý đã được phê duyệt theo quy định tại Điều
14 Thông tư này.
Điều 12. Thành
phần Hội đồng xử lý tổn thất
1. Chủ tịch Hội đồng: 01 Phó Thống đốc
Ngân hàng Nhà nước.
2.[18]
Các thành viên Hội đồng bao gồm Chánh Thanh tra, giám sát ngân hàng hoặc Phó
Chánh Thanh tra, giám sát ngân hàng, Vụ trưởng hoặc Phó Vụ trưởng, Cục trưởng
hoặc Phó Cục trưởng các đơn vị Ngân hàng Nhà nước sau:
a) Vụ Tài chính - Kế toán: Phó Chủ tịch
thường trực;
b) Vụ Kiểm toán nội bộ;
c) Vụ Chính sách tiền tệ;
d) Vụ Tín dụng các ngành kinh tế;
đ) Vụ Pháp chế;
e) Vụ Tổ chức cán bộ;
g) Cục Phát hành và Kho quỹ;
h) Đơn vị có liên quan đến khoản tổn
thất theo đề nghị của Vụ Tài chính - Kế toán.
3. Vụ Tài chính - Kế toán thực hiện chức
năng giúp việc cho Hội đồng xử lý tổn thất trong trường hợp cần thiết. Chủ tịch
Hội đồng xử lý tổn thất quyết định trưng tập một số cán bộ từ các Vụ, Cục, đơn
vị thuộc Ngân hàng Nhà nước có liên quan giúp việc cho Hội đồng xử lý tổn thất
theo đề nghị của Vụ Tài chính - Kế toán.
Điều 13. Nhiệm
vụ của Hội đồng xử lý tổn thất
1. Thực hiện các nhiệm vụ theo quy định
tại khoản 4 Điều 11 Thông tư này.
2. Kiểm tra việc thực hiện xử lý các khoản
tổn thất trong hoạt động của Ngân hàng Nhà nước sau khi đã có quyết định xử lý
của cấp có thẩm quyền.
3. Xử lý các nội dung khác có liên quan
đến việc sử dụng khoản dự phòng rủi ro của Ngân hàng Nhà nước.
Điều 14. Quản
lý các khoản tổn thất sau khi đã được xử lý
1.[19]
Các đơn vị để xảy ra tổn thất không được thông báo cho đối tượng thu nợ và tiếp
tục theo dõi, thu hồi (trong trường hợp có thể thu hồi).
2.[20] Hồ sơ đối với
các khoản tổn thất đã được sử dụng dự phòng rủi ro để xử lý phải được lưu trữ
theo quy định của pháp luật, trong đó bao gồm cả hồ sơ xử lý tổn thất và toàn
bộ tài liệu chứng minh Thủ trưởng đơn vị đã thực hiện tất cả các biện pháp để
thu hồi nhưng không thu hồi được.
3. Số tiền thu hồi được từ khoản tổn
thất đã được xử lý bằng dự phòng rủi ro, đơn vị thuộc Ngân hàng Nhà nước hạch
toán vào thu nhập tại đơn vị và gửi báo cáo về Ngân hàng Nhà nước (Vụ Tài chính
- Kế toán).
Chương III
TỔ
CHỨC THỰC HIỆN
Điều 15. Trách
nhiệm của đơn vị thuộc Ngân hàng Nhà nước
1. Vụ Tài chính - Kế toán hướng dẫn đơn
vị thuộc Ngân hàng Nhà nước cách lấy số liệu để tính toán, trích lập dự phòng
rủi ro theo quy định tại Thông tư này.
2.[21] Cục
Công nghệ thông tin xây dựng phần mềm tin học hỗ trợ việc phân loại tài sản Có
rủi ro, xác định số dự phòng rủi ro cần phải trích lập theo quy định tại Thông
tư này.
Điều 16. Điều
khoản chuyển tiếp
Số dư của khoản dự
phòng rủi ro được trích lập từ khi có Nghị định số 100/1998/NĐ-CP ngày 10 tháng
12 năm 1998 của Chính phủ được chuyển thành số dư đầu của khoản dự phòng rủi ro
được trích lập theo Thông tư này để tiếp tục sử dụng theo quy định.
Điều 17.
Hiệu lực thi hành[22], [23]
1. Thông tư này có hiệu
lực thi hành kể từ ngày 01/6/2014.
2. Quyết định số
41/2007/QĐ-NHNN ngày 06/11/2007 của Thống đốc Ngân hàng Nhà nước ban hành quy
chế trích lập, quản lý và sử dụng khoản dự phòng rủi ro của Ngân hàng Nhà nước
hết hiệu lực kể từ ngày Thông tư này có hiệu lực thi hành.
Điều 18. Tổ
chức thi hành
Chánh Văn phòng, Vụ
trưởng Vụ Tài chính - Kế toán, Thủ trưởng đơn vị thuộc Ngân hàng Nhà nước, Giám
đốc Ngân hàng Nhà nước chi nhánh tỉnh, thành phố chịu trách nhiệm tổ chức thi
hành Thông tư này./.
|
XÁC THỰC VĂN BẢN HỢP
NHẤT
KT. THỐNG ĐỐC
PHÓ THỐNG ĐỐC
Đoàn
Thái Sơn
|