BỘ
NGOẠI GIAO
|
CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập – Tự do - Hạnh phúc
|
Số: 2983/CV-NG-LPQT
V/v Thông báo ngày Công ước về các biện pháp ngăn cấm xuất, nhập khẩu và
chuyển giao trái phép quyền sở hữu tài sản văn hóa có hiệu lực đối với Việt Nam
|
Hà
Nội, ngày 11 tháng 10 năm 2005
|
Kính
gửi: Văn phòng Chủ tịch nước
Thực hiện
pháp lệnh về ký kết và thực hiện điều ước quốc tế năm 1998 (Điều 28) và quyết
định của Chủ tịch nước về việc gia nhập Công ước về các biện pháp ngăn cấm
xuất, nhập khẩu và chuyển giao trái phép quyền sở hữu tài sản văn hóa (QĐ số
957/2005/QĐ-CTN ngày 26/8/2005), ngày 09 tháng 9 năm 2005, Bộ Ngoại giao đã
hoàn thành các thủ tục đối ngoại theo yêu cầu của Công ước.
Theo thông
báo của Văn phòng pháp lý, Ban Thư ký Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của
Liên hợp quốc (UNESCO) – cơ quan lưu chiểu của Công ước nêu trên sẽ có hiệu lực
đối với Việt Nam kể từ ngày 20 tháng 12 năm 2005.
Bộ ngoại giao
xin trân trọng thông báo.
|
KT.
BỘ TRƯỞNG
THỨ TRƯỞNG
Vũ Dũng
|
CONVENTION ON THE MEANS OF PROHIBITING AND PREVENTING THEO ILLICIT
IMPORT, EXPORT AND TRANSFER OF OWNERSHIP OF CULTURAL PROPERTY 1970
Paris, 17 November 1970
The General
Conference of the United Nations Educational, Scientific and Cultural Organization,
meeting in Paris from 12 October to 14 November 1970, at its sixteenth session,
Recalling
the importance of the provisions contained in the Declaration of the Principles
of International Cultural Co-operation, adopted by the General Conference at its
fourteenth session,
Considering
that the interchange of cultural property among nations for scientific,
cultural and educational purposes increases the knowledge of the civilization
of Man, enriches the cultural life of all peoples and inspires mutual respect
and appreciation among nations,
Considering
that cultural property constitutes one of the basic elements of civilization
and national culture, and that its true value can be appreciated only in
relation to the fullest possible information regarding is origin, history and
traditional setting,
Considering
that it is incumbent upon every State to protect the cultural property existing
within its territory against the dangers of theft, clandestine excavation, and
illicit export,
Considering
that, to avert these dangers, it is essential for every State to become
increasingly alive to the moral obligations to respect its own cultural
heritage and that of all nations,
Considering
that, as cultural institutions, museums, libraries and archives should ensure
that their collections are built up in accordance with universally recognized
moral principles,
Considering
that the illicit import, export and transfer of ownership of cultural property
is an obstacle to that understanding between nations which it is part of
UNESCO's mission to promote by recommending to interested States, international
conventions to this end,
Considering
that the protection of cultural heritage can be effective only if organized
both nationally and internationally among States working in close co-operation,
Considering
that the UNESCO General Conference adopted a Recommendation to this effect in
1964,
Having
before It further proposals on the means of prohibiting and preventing the
illicit import, export and transfer of ownership of cultural property, a
question which is on the agenda for the session as item 19,
Having
decided, at its fifteenth session, that this question should be made the
subject of an international convention,
Adopts
this Convention on the fourteenth day of November 1970.
Article
1
For the
purposes of this Convention, the term `cultural property' means property which,
on religious or secular grounds, is specifically designated by each State as
being of importance for archaeology, prehistory, history, literature, art or
science and which belongs to the following categories:
(a)
Rare collections and specimens of fauna, flora, minerals and anatomy, and
objects of palaeontological interest;
(b)
property relating to history, including the history of science and technology
and military and social history, to the life of national leaders, thinkers,
scientists and artist and to events of national importance;
(c)
products of archaeological excavations (including regular and clandestine) or
of archaeological discoveries;
(d)
elements of artistic or historical monuments or archaeological sites which have
been dismembered;
(e)
antiquities more than one hundred years old, such as inscriptions, coins and
engraved seals;
(f)
objects of ethnological interest;
(g) property
of artistic interest, such as:
(i)
pictures, paintings and drawings produced entirely by hand on any support and
in any material (excluding industrial designs and manu-factured articles
decorated by hand);
(ii)
original works of statuary art and sculpture in any material;
(iii)
original engravings, prints and lithographs;
(iv)
original artistic assemblages and montages in any material;
(h) rare
manuscripts and incunabula, old books, documents and publications of special
interest (historical, artistic, scientific, literary, etc.) singly or in
collections;
(i)
postage, revenue and similar stamps, singly or in collections;
(j)
archives, including sound, photographic and cinematographic archives;
(k)
articles of furniture more than one hundred years old and old musical
instruments.
Article
2
1. The States
Parties to this Convention recognize that the illicit import, export and
transfer of ownership of cultural property is one of the main causes of the
impoverishment of the cultural heritage of the countries of origin of such
property and that international co-operation constitutes one of the most
efficient means of protecting each country's cultural property against all the
dangers resulting there from.
2. To this
end, the States Parties undertake to oppose such practices with the means at
their disposal, and particularly by removing their causes, putting a stop to
current practices, and by helping to make the necessary reparations.
Article
3
The import, export
or transfer of ownership of cultural property effected contrary to the
provisions adopted under this Convention by the States Parties thereto, shall
be illicit.
Article
4
The States
Parties to this Convention recognize that for the purpose of the Convention
property which belongs to the following categories forms part of the cultural
heritage of each State:
(a)
Cultural property created by the individual or collective genius of nationals
of the State concerned, and cultural property of importance to the State
concerned created within the territory of that State by foreign nationals or
stateless persons resident within such territory;
(b)
cultural property found within the national territory;
(c) cultural
property acquired by archaeological, ethnological or natural science missions,
with the consent of the competent authorities of the country of origin of such
property;
(d)
cultural property which has been the subject of a freely agreed exchange;
(e) cultural
property received as a gift or purchased legally with the consent of the
competent authorities of the country of origin of such property.
Article
5
To ensure the
protection of their cultural property against illicit import; export and
transfer of ownership, the States Parties to this Convention undertake, as
appropriate for each country, to set up within their territories one or more
national services, where such services do not already exist, for the protection
of the cultural heritage, with a qualified staff sufficient in number for the
effective carrying out of the following functions:
(a)
contributing to the formation of draft laws and regulations designed to secure
the protection of the cultural heritage and particularly prevention of the
illicit import, export and transfer of ownership of important cultural
property;
(b)
establishing and keeping up to date, on the basis of a national inventory of
protected'property, a list of important public and private cultural property
whose export would constitute an appreciable impoverishment of the national
cultural heritage.
(c)
promoting the development or the establishment of scientific and technical
institutions (museums, libraries, archives, laboratories, workshops...)
required to ensure the preservation and presentation of cultural property;
(d)
organizing the supervision of archaeological excavations, ensuring the
preservation 'in situation' of certain cultural property, and protecting
certain areas reserved for future archaeological research;
(e)
establishing, for the benefit of those concerned (curators, collectors, antique
dealers, etc.) rules in conformity with the ethical principles set forth in
this Convention; and taking steps to ensure the observance of those rules;
(f)
taking educational measures to stimulate and develop respect for the cultural
heritage of all States, and spreading knowledge of the provisions of this
Convention;
(g)
seeing that appropriate publicity is given to the disappearance of any items of
cultural property.
Article
6
The States
Parties to this Convention undertake:
(a) To
introduce an appropriate certificate in which the exporting State would specify
that the export of the cultural property in question is authorized. The
certificate should accompany all items of cultural property exported in
accordance with the regulations;
(b) to
prohibit the exportation of cultural property from their territory unless
accompanied by the above-mentioned export certificate;
(c) to
publicize this prohibition by appropriate means, particularly among persons
likely to export or import cultural property.
Article
7
The States
Parties to this Convention undertake:
(a) To
take the necessary measures, consistent with national legislation, to prevent
museums and similar institutions within their territories from acquiring cultural
property originating in another State Party which has been illegally exported
after entry into force of this Convention, in the States concerned. Whenever
possible, to inform a State of origin Party to this Convention of an offer of
such cultural property illegally removed from that State after the entry into
force of this Convention in both States;
(b) (i)
to prohibit the import of cultural property stolen from a museum or a religious
or secular public monument or similar institution in another State Party to
this Convention after the entry into force of this Convention for the States
concerned. provided that such property is documented as appertaining to the
inventory of that institution;
(ii) at
the request of the State Party of origin, to take appropriate steps to recover
and return any such cultural property imported after the entry into force of
this Convention in both States concerned, provided, however, that the
requesting State shall pay just compensation to an innocent purchaser or to a
person who has valid title to that property. Requests for recovery and return
shall be made through diplomatic offices. The requesting Party shall furnish,
at its expense, the documentation and other evidence necessary to establish its
claim for recovery and return. The Parties shall impose no customs duties or
other charges upon cultural property returned pursuant to this Article. All
expenses incident to the return and delivery of the cultural property shall be
borne by the requesting Party.
Article
8
The States
Parties to this Convention undertake to impose penalties or administrative
sanctions on any person responsible for infringing the prohibitions referred to
under Articles 6(b) and 7(b) above.
Article
9
Any State
Party to this Convention whose cultural patrimony is in jeopardy from pillage
of archaeological or ethnological materials may call upon other States Parties
who are affected. The States Parties to this Convention undertake, in these
circumstances, to participate in a concerted international effort to determine
and to carry out the necessary concrete measures, including the control of
exports and imports and international commerce in the specific materials
concerned. Pending agreement each State concerned shall take provisional
measures to the extent feasible to prevent irremediable injury to the cultural
heritage of the requesting State.
Article
10
The States
Parties to this Convention undertake:
(a) To
restrict by education, information and vigilance, movement of cultural property
illegally removed from any State Party to this Convention and, as appropriate
for each country, oblige antique dealers, subject to penal or administrative
sanctions, to maintain a register recording the origin of each item of cultural
property, names and addresses of the supplier, description and price of each
item sold and to inform the purchaser of the cultural property of the export
prohibition to which such property may be subject;
(b) to
endeavour by educational means to create and develop in the public mind a
realization of the value of cultural property and the threat to the cultural
heritage created by theft, clandestine excavations and illicit exports.
Article
11
The export
and transfer of ownership of cultural property under compulsion arising
directly or indirectly from the occupation of a country by a foreign power
shall be regarded as illicit.
Article
12
The States
Parties to this Convention shall respect the cultural heritage within the
territories for the international relations of which they are responsible, and
shall take all appropriate measures to prohibit and prevent the illicit import,
export and transfer of ownership of cultural property in such territories.
Article
13
The States
Parties to this Convention also undertake, consistent with the laws of each
State:
(a) To
prevent by all appropriate means transfers of ownership of cultural property
likely to promote the illicit import or export of such property;
(b) to
ensure that their competent services co-operate in facilitating the earliest
possible restitution of illicitly exported cultural property to its rightful
owner;
(c) to
admit actions for recovery of lost or stolen items of cultural property brought
by or on behalf of the rightful owners;
(d) to
recognize the indefeasible right of each State Party to this Convention to
classify and declare certain cultural property as inalienable which should
therefore ipso facto not be exported, and to facilitate recovery of such
property by the State concerned in eases where it has been exported.
Article
14
In order to
prevent illicit export and to meet the obligations arising from the
implementation of this Convention, each State Party to the Convention should,
as far as it is able, provide the national services responsible for the
protection of its cultural heritage with an adequate budget and, if necessary,
should set up a fund for this purpose.
Article
15
Nothing in
this Convention shall prevent States Parties thereto from concluding special
agreements among themselves or from continuing to implement agreements already
concluded regarding the restitution of cultural property removed, whatever the
reason, from its territory of origin, before the entry into force of this
Convention for the States concerned.
Article
16
The States
Parties to this Convention shall in their periodic reports submitted to the
General Conference of the United Nations Educational, Scientific and Cultural
Organization on dates and in a manner to be determined by it, give information
on the legislative and administrative provisions which they have adopted and
other action which they have taken for the application of this Convention,
together with details of the experience acquired in this field.
Article
17
1. The States Parties
to this Convention may call on the technical assistance of the United Nations
Educational, Scientific and Cultural Organization, particularly as regards:
(a)
Information and education;
(b)
consultation and expert advice;
(c)
co-ordination and good offices.
2. The United
Nations Educational, Scientific and Cultural Organization may, on its own
initiative conduct research and publish studies on matters relevant to the
illicit movement of cultural property.
3. To this
end, the United Nations Educational, Scientific and Cultural Organization may
also call on the co-operation of any competent non-governmental organization.
4. The United
Nations Educational, Scientific and Cultural Organization may, on its own
initiative, make proposals to States Parties to this Convention for its
implementation.
5. At the
request of at least two States Parties to this Convention which are engaged in
a dispute over its implementation, UNESCO may extend its good offices to reach
a settlement between them.
Article
18
This
Convention is drawn up in English, French, Russian and Spanish, the four texts
being equally authoritative.
Article
19
1. This
Convention shall be subject to ratification or acceptance by States members of
the United Nations Educational, Scientific and Cultural Organization in
accordance with their respective constitutional procedures.
2. The
instruments of ratification or acceptance shall be deposited with the
Director-General of the United Nations Educational, Scientific and Cultural
Organization.
Article
20
1. This Convention
shall be open to accession by all States not members of the United Nations
Educational, Scientific and Cultural Organization which are invited to accede
to it by the Executive Board of the Organization.
2. Accession
shall be effected by the deposit of an instrument of accession with the
Director-General of the United Nations Educational, Scientific and Cultural
Organization.
Article
21
This
Convention shall enter into force three months after the date of the deposit of
the third instrument of ratification, acceptance or accession, but only with
respect to those States which have deposited their respective instruments on or
before that date. It shall enter into force with respect to any other State
three months after the deposit of its instrument of ratification, acceptance or
accession.
Article
22
The States
Parties to this Convention recognize that the Convention is appli-cable not
only to their metropolitan territories but also to all territories for the
international relations of which they are responsible; they undertake to
consult, if necessary, the governments or other competent authorities of these
territories on or before ratification, acceptance or accession with a view to
securing the application of the Convention to those territories, and to notify
the Director-General of the United Nations Educational, Scientific and cultural
Organization of the territories to which it is applied, the notification to
take effect three months after the date of its receipt.
Article
23
1. Each State
Party to this Convention may denounce the Convention on its own behalf or on
behalf of any territory for whose international relations it is responsible.
2. The
denunciation shall be notified by an instrument in writing, deposited with the
Director-General of the United Nations Educational, Scientific and Cultural
Organization.
3. The
denunciation shall take effect twelve months after the receipt of the
instrument of denunciation.
Article
24
The
Director-General of the United Nations Educational, Scientific and Cultural
Organization shall inform the States members of the Organization, the States
not members of the Organization which are referred to in Article 20, as well as
the United Nations, of the deposit of all the instruments of ratification,
acceptance and accession provided for in Articles 19 and 20, and of the
notifications and denunciations provided for in Articles 22 and 23
respectively.
Article 25
1. This Convention may be revised by the General Conference of the United
Nations Educational, Scientific and Cultural Organization. Any such revision
shall, however, bind only the States which shall become Parties to the revising
convention.
2. If the General Conference should adopt a new convention revising this
Convention in whole or in part, then, unless the new convention otherwise
provides, this Convention shall cease to be open to ratification, acceptance or
accession, as from the date on which the new revising convention enters into
force.
Article 26
In conformity with Article 102 of the Charter of the United Nations, this
‘Convention shall be registered with the Secretariat of the United Nations at
the request of the Director-General of the United Nations Educational,
Scientific and Cultural Organization.
Done in Paris this seventeenth day of November 1970, in two authentic
copies bearing the signature of the President of the sixteenth session of the
General Conference and of the Director-General of the United Nations
Educational, Scientific and Cultural Organization, which shall be deposited in the
archives of the United Nations Educational, Scientific and Cultural
Organization, and certified true copies of which shall be delivered to all the
States referred to in Articles 19 and 20 as well as to the United Nations.
BẢN
DỊCH
CÔNG
ƯỚC UNESCO 1970
Tổ chức Văn hóa, Khoa
học và Giáo dục của Liên hợp quốc (UNESCO) Công ước về các biện pháp ngăn cấm
xuất nhập khẩu và chuyển giao trái phép quyền sở hữu tài sản văn hóa
Được Đại hội
đồng thông qua tại kỳ họp thứ 16 ở Paris ngày 14 tháng 11 năm 1970,
Đại hội đồng
UNESCO họp tại Paris từ ngày 12 tháng 10 đến ngày 14 tháng 11 năm 1970, kỳ họp
thứ 16,
Nhắc lại tầm
quan trọng của các quy định nêu trong Tuyên bố về các nguyên tắc hợp tác văn
hóa quốc tế được thông qua tại kỳ họp thứ 14 của Hội nghị toàn thể,
Cho rằng việc
trao đổi tài sản văn hóa giữa các quốc gia vì mục đích khoa học, văn hóa và
giáo dục sẽ làm tăng thêm hiểu biết về văn minh nhân loại, làm phong phú thêm
đời sống văn hóa của tất cả các dân tộc và tăng cường sự tôn trọng và nhận biết
giá trị của nhau giữa các quốc gia,
Cho rằng tài
sản văn hóa cấu thành một trong những yếu tố cơ bản nhất của nên văn minh và
văn hóa quốc gia, và giá trị thực của chúng chỉ có thể xác định được khi
có thể thu thập đầy đủ nhữngthông tin về nguồn gốc, lịch sử và truyền thống,
Cho rằng phận
sự của mỗi quốc gia là bảo vệ tài sản văn hóa nằm trong lãnh thổ quốc gia mình
tránh khỏi nguy cơ bị đánh cắp, khai quật lén lút và xuất khẩu trái phép,
Cho rằng để
tránh những nguy cơ này, vấn đề quan trọng là các quốc gia này càng phải thức
tỉnh lương tâm nhằm tôn trọng di sản văn hóa của riêng quốc gia mình cũng như
di sản văn hoá của tất cả các quốc gia trên thế giới,
Cho rằng các
cơ quan văn hóa, các bảo tàng, thư việc và trung tâm lưu trữ cần đảm bảo rằng
bộ sưu tập của họ được lập theo những nguyên tắc đạo đức mà thế giới công nhận,
Cho rằng xuất
nhập khẩu và chuyển giao trái phép quyền sở hữu tài sản văn hóa là một trở ngại
lớn đối với sự hiểu biết lẫn nhau giữa các quốc gia – mà đây chính là một phần
trong những nhiệm vụ của UNESCO nhằm tăng cường hơn nữa sự hiểu biết này thông
qua khuyến nghị về vấn đề này với các quốc gia có quan tâm và cuối cùng đi tới
việc thành lập Công ước quốc tế,
Cho rằng việc
bảo vệ di sản văn hóa có hiệu lực chỉ khi được tổ chức ở phạm vi quốc gia và quốc
tế giữa các nước trên cơ sở hợp tác chặt chẽ,
Cho rằng Hội
nghị toàn thể của UNESCO thông qua khuyến nghị để có hiệu lực vào năm 1964,
Trước đó đã
có những đề xuất về các biện pháp ngăn cấm xuất nhập khẩu và chuyển giao trái
phép quyền sở hữu tài sản văn hóa, đây cũng là một vấn đề được đưa vào chương
trình nghị sự của kỳ họp này như theo mục 19,
Đã được quyết
định tại kỳ họp thứ 15 rằng vấn đề này sẽ là chủ đề trong một Công ước quốc tế,
Thông qua
Công ước này ngày 14 tháng 11 năm 1970.
Điều 1. Theo
mục đích của Công ước này, thuật ngữ “tài sản văn hóa” nghĩa là những tài sản,
xét theo khía cạnh tôn giáo và phi tôn giáo, được từng quốc gia ấn định có tầm
quan trọng đặc biệt về khảo cổ học, tiền lịch sử, lịch sử, văn học, nghệ thuật,
khoa học và thuộc vào một trong những nhóm sau:
(a)
Những bộ sưu tập và mẫu vật hiếm về động vật học, thực vật học, khoáng sản và
giải phẫu học và những vật thuộc diện cổ sinh vật học;
(b)
Những tài sản liên quan đến lịch sử bao gồm lịch sử khoa học, công nghệ, quân
sự và xã hội, liên quan đến cuộc sống của những nguyên thủ quốc gia, những nhà
tư tưởng, các nhà khoa học, các nghệ sĩ và liên quan đến những sự kiện có tầm
quan trọng quốc gia;
(c) Những
sản phẩm của việc khai quật khảo cổ học (bao gồm khai quật hợp pháp và không
hợp pháp) hoặc những phát hiện khảo cổ học;
(d)
Những yếu tố cấu thành công trình nghệ thuật hoặc công trình lịch sử hoặc địa
danh khảo cổ học đã bị phân tán;
(e)
Những cổ vật có hơn một trăm năm tuổi chẳng hạn như những bản khắc, những đồng
xu và dấu triện khắc;
(f)
Những hiện vật thuộc về dân tộc học;
(g)
Những tài sản nghệ thuật như:
(i)
Tranh, ảnh và bản vẽ làm hoàn toàn bằng thủ công với bất kỳ sự hỗ trợ và bằng
bất kỳ chất liệu nào (không bao gồm những thiết kế công nghiệp và những sản
phẩm công nghiệp nhưng trang trí bằng thủ công);
(ii)
Nguyên tác về tạc tượng và điêu khắc bằng bất kỳ chất liệu nào;
(iii)
Nguyên tác chạm khắc, bản in và in thạch bản;
(iv)
Nguyên tác những tổ hợp tác phẩm bằng bất kỳ vật liệu nào;
(h)
Những bản thảo viết tay quý hiếm và những cuốn sách in đầu tiên, sách cổ, tư
liệu và ấn bản có tầm quan trọng đặc biệt (về lịch sử, nghệ thuật, khoa học,
văn học,…vv) đơn lẻ hay thuộc bộ sưu tập;
(i) Dấu
cước bưu phí, phiếu thu và tem thư đơn lẻ hay trong bộ sưu tập;
(j) Tư
liệu lưu trữ dưới dạng âm thanh, hình ảnh và phim ảnh;
(k) Đồ
đạc hơn một trăm năm tuổi và nhạc cụ cổ.
Điều 2.
1. Các nước thành viên
của Công ước thừa nhận rằng việc xuất nhập khẩu và chuyển giao trái phép quyền
sở hữu tài sản văn hóa là một trong những nguyên nhân chính gây ra tình trạng
cạn kiệt nguồn di sản văn hóa ở những nước xuất xứ và rằng hợp tác quốc tế là
một trong những biện pháp hiêu quả nhất nhằm bảo vệ tài sản văn hóa của mỗi
nước tránh khỏi những nguy cơ từ đó mà ra.
2. Đối với
Công ước này, các Nước thành viên sẽ phản đối bằng cách từ bỏ những hoạt động
như vậy, loại bỏ các nguyên nhân, chấm dứt cách làm hiện tại và bằng cách giúp
đỡ để đưa ra những sửa đổi cần thiết.
Điều 3. Việc
xuất nhập khẩu và chuyển giao trái phép quyền sở hữu tài sản văn hóa đi ngược
với các điều khoản được các Nước thành viên thông qua trong Công ước này sẽ bị
coi là bất hợp pháp.
Điều 4. Các
Nước thành viên của Công ước thừa nhận rằng vì mục đích của Công ước, những tài
sản nằm trong danh mục dưới đây cấu thành một phần di sản văn hóa của một quốc
gia:
(a) Tài
sản văn hóa được sáng tạo bởi một cá nhân hoặc một tập thể thiên tài của các
quốc gia thành viên hoặc tài sản có tầm quan trọng đối với quốc gia thành viên
được tạo ra trong lãnh thổ quốc gia đó bởi công dân nước ngoài hoặc người không
quốc tịch đang cư trú tại quốc gia đó.
(b) Tài sản văn
hóa tìm thấy bên trong lãnh thổ một quốc gia;
(c) Tài sản
văn hóa thu thập từ hoạt động khảo cổ, nghiên cứu dân tộc học hay khoa học tự
nhiên với sự chấp thuận của các cơ quan có thẩm quyền tại nước xuất xứ tài sản
đó;
(d) Tài sản văn
hóa là đối tượng của trao đổi thỏa thuận tự do;
(đ) Tài sản văn
hóa nhận dưới dạng quà biếu hoặc mua hợp pháp với sự chấp thuận của các cơ quan
có thẩm quyền tại nước xuất xứ tài sản đó;
Điều 5. Để
đảm bảo việc bảo vệ tài sản văn hóa khỏi bị xuất nhập khẩu và chuyển giao trái
phép về quyền sở hữu, các Nước thành viên của Công ước cam kết, tuỳ theo tình
hình cụ thể của nước mình, thiết lập một hoặc một số cơ quan quốc gia tại lạnh
thổ của mình, nếu trước đó chưa có cơ quan bảo vệ di sản văn hóa, với đội ngũ
nhân viên đủ số lượng cần thiết và có năng lực thực hiện hiệu quả những chức
năng sau:
(a) Đóng góp vào
việc xây dựng các dự thảo luật và quy định bảo đảm việc bảo vệ di sản văn hoá
và đặc biệt là ngăn chặn tình trạng xuất nhập khẩu và chuyển giao trái phép quyền
sở hữu những tài sản văn hóa quan trọng;
(b)
Thiết lập và thường xuyên cập nhập, trên cơ sở tài liệu kiểm kê quốc gia về tài
sản văn hóa, danh mục những tài sản văn hóa quan trọng của nhà nước và tư nhân
mà nếu bị xuất khẩu sẽ làm cạn kiệt nguồn di sản văn hóa quốc gia;
(c) Thúc đẩy sự
phát triển hoặc thành lập các cơ quan khoa học và kỹ thuật (bảo tàng, thư viện,
trung tâm lưu trữ, phòng thí nghiệm, khóa học…) thực hiện công tác bảo tồn và
giới thiệu tài sản văn hóa;
(d) Tổ chức giám
sát việc khai quật khảo cổ học, đảm bảo sự bảo quản nguyên trạng một số tài sản
văn hóa, và bảo vệ một số khu vực dành cho nghiên cứu khảo cổ học trong tương
lai;
(đ) Vì lợi ích
của những người có liên quan (người phụ trách bảo tàng, nhà sưu tập, người kinh
doanh đồ cổ, v.v…), thiết lập những quy định phù hợp với các tiêu chuẩn đạo đức
do Công ước đặt ra và đảm bảo thực hiện những quy định này;
(e) Tiến hành
các biện pháp giáo dục nhằm thúc đẩy và tăng cường sự tôn trọng di sản văn hóa của
tất cả các quốc gia và phổ biến kiến thức về các điều khoản của Công ước này;
(f) Nhận thức
được rằng sự công khai ở một mức độ nào đó có thể là nguyên nhân dẫn tới sự biến
mất một số hiện vật của tài sản văn hóa;
Điều 6. Các
Nước thành viên của Công ước cam kết:
(a) Ban
hành chứng chỉ thích hợp mà trong đó nước xuất khẩu cho phép xuất khẩu một tài sản
văn hóa nào đó. Chứng chỉ này liệt kê tất cả các khoản mục tài sản văn hóa được
xuất khẩu theo các quy định;
(b) Cấm xuất khẩu
tài sản văn hóa từ lãnh thổ của các Nước thành viên trừ khi tài sản văn hóa có
giấy phép xuất khẩu đi kèm;
(c) Công khai
lệnh cấm này bằng các phương tiện thích hợp, nhất là đối với những người có khả
năng xuất nhập khẩu tài sản văn hóa.
Điều 7. Các
Nước thành viên của Công ước cam kết:
(a) Thực hiện
những biện pháp cần thiết phù hợp với luật pháp quốc gia nhằm ngăn chặn các bảo
tàng và các cơ quan tương tự thuộc lãnh thổ nước mình thu thập những tài sản văn
hóa có xuất xứ và được xuất khẩu trái phép từ một Nước thành viên khác sau khi
Công ước có hiệu lực tại những nước này. Bất cứ khi nào có thể, thông báo cho
nước xuất xứ là thành viên của Công ước về tài sản văn hóa đã bị đưa trái phép
khỏi nước này sau khi Công ước có hiệu lực ở cả hai nước;
(b)
(i) Cấm nhập khẩu
tài sản văn hoá là hiện vật ăn cắp từ các bảo tàng hoặc cơ sở tôn giáo hoặc khu
di tích công cộng hoặc từ một cơ quan tương tự vào một Nước thành viên khác của
Công ước sau khi Công ước có hiệu lực ở cả hai nước hữu quan, với điều kiện là
tài sản đó các giấy tờ chứng minh rằng nó thuộc về tài liệu kiểm kê của cơ quan
hay cơ sở đó;
(ii) Theo yêu
cầu của Nước thành viên xuất xứ, một Nước thành viên cam kết sẽ có những biện pháp
cần thiết nhằm phục hồi và trả lại bất cứ tài sản văn hóa nào được nhập khẩu
vào nước đó sau khi Công ước có hiệu lực ở cả hai nước hữu quan, tuy nhiên, với
điều kiện là nước yêu cầu phải trả tiền đền bù cho người mua không cố ý hoặc
người có quyền sở hữu hợp lệ đối với tài sản đó. Yêu cầu phục hồi và trả lại sẽ
được thực hiện qua cơ quan ngoại giao. Nước yêu cầu bằng chi phí của mình, phải
đệ trình các tư liệu và chứng cứ cần thiết để yêu cầu phục hồi và hoàn trả. Cả
hai Nước thành viên sẽ không áp đặt bất kỳ khoản thuế hải quan nào hay bất kỳ
loại phí khác cho tài sản văn hóa được trả lại theo hình thức được quy định
trong điều khoản này. Tất cả các chi phí phát sinh từ việc trả lại và vận
chuyển tài sản văn hóa này sẽ do nước yêu cầu chịu trách nhiệm.
Điều 8. Các
Nước thành viên Công ước cam kết sẽ áp dụng hình phạt hình sự hoặc hình phạt
hành chính đối với bất kỳ ai vi phạm những điều khoản quy định tại Điều 6 (b)
và Điều 7 (b) nói trên.
Điều 9. Bất
cứ Nước thành viên nào của Công ước này có tài sản văn hóa là hiện vật khảo cổ
hay hiện vật dân tộc học bị cướp có thể kêu gọi sự hỗ trợ của các Nước thành
viên hữu quan khác. Các Nước thành viên của Công ước này cam kết, trong
tình huống này, sẽ cùng phối hợp trong một nỗ lực quốc tế để xác lập và triển
khai những biện pháp cụ thể cần thiết bao gồm kiểm soát xuất nhập khẩu, và
thương mại quốc tế và những hiện vật cụ thể có liên quan. Trong lúc chờ đợi một
thỏa thuận, mỗi nước liên quan sẽ thực hiện những biện pháp tạm thời khả thi
nhằm phòng ngừa những hư hỏng không thể sửa chữa được có thể gây nguy hại đến
tài sản văn hóa của nước yêu cầu.
Điều 10. Các
Nước thành viên của Công ước này cam kết:
(a)
Bằng giáo dục, phổ biến thông tin và nâng cao tinh thần cảnh giác, hạn chế tình
trạng tài sản văn hóa bị đưa ra trái phép khỏi biên giới của bất kỳ Nước thành
viên nào của Công ước, và tuỳ theo mỗi nước, bắt buộc những người kinh doanh đồ
cổ, tuân thủ các hình phạt hình sự và hành chính, để duy trì hệ thống đăng ký
về nguồn gốc của mỗi khoản mục tài sản văn hóa, tên và địa chỉ người cung cấp,
chi tiết mô tả và giá của mỗi khoản mục được bán và thông báo cho người mua về
các quy định cấm xuất khẩu mà tài sản văn hóa này có thể nằm trong diện cấm đó.
(b) Nỗ
lực bằng các biện pháp giáo dục để khơi dậy và phát triển nhận thức của công
chúng về giá trị của tài sản văn hóa và nguy cơ đe dọa tài sản văn hóa do bị
lấy trộm, khai quật lén lút và xuất khẩu trái phép.
Điều 11. Việc
xuất khẩu và chuyển giao quyền sở hữu tài sản văn hóa dưới sức ép trực tiếp hay
gián tiếp bởi thế lực nước ngoài từ một nước thành viên bị chiếm đóng cũng bị
coi là bất hợp pháp.
Điều 12. Các
Nước thành viên của Công ước sẽ tôn trọng di sản văn hóa thuộc phần lãnh thổ mà
xét theo quan hệ quốc tế họ phải chịu trách nhiệm và do đó sẽ có những biện
pháp phù hợp nhằm ngăn cấm nạn xuất nhập khẩu và chuyển giao trái phép quyền sở
hữu tài sản văn hóa trên những vùng lãnh thổ này.
Điều 13. Các
Nước thành viên của Công ước cam kết, phù hợp với luật pháp từng nước:
(a) bằng
mọi biện pháp thích hợp ngăn chặn tình trạng chuyển giao quyền sở hữu tài sản
văn hóa mà có khả năng thúc đẩy xuất khẩu hoặc nhập khẩu trái phép tài sản văn
hóa;
(b) đảm
bảo rằng các cơ quan chức trách của họ sẽ hợp tác nhằm tạo điều kiện hoàn trả
tài sản văn hóa bị xuất khẩu trái phép về cho chủ sở hữu hợp pháp;
(c)
chấp nhận hoạt động thu hồi những khoản mục tài sản văn hóa bị mất hoặc bị đánh
cắp do người được cho phép hoặc người nhân danh chủ sở hữu tiến hành;
(d)
công nhận quyền sở hữu vĩnh viễn của mỗi Nước thành viên của Công ước để
phân loại và công bố một số tài sản văn hóa không được chuyển nhượng, cũng như
không được xuất khẩu và tạo điều kiện cho Nước thành viên hữu quan thu hồi tài
sản trong trường hợp tài sản đó đã bị xuất khẩu.
Điều 14. Nhằm
ngăn chặn nạn xuất khẩu trái phép và thực hiện nghĩa vụ phát sinh từ việc thi
hành Công ước, bằng mọi khả năng mỗi Nước thành viên của Công ước cần phải có,
thiết lập các cơ quan quốc gia chịu trách nhiệm bảo vệ di sản văn hóa nước mình
với ngân sách đủ hoạt động, và nếu cần thiết nên thiết lập quỹ cho mục đích này.
Điều 15. Trước
khi Công ước này có hiệu lực tại những Nước thành viên liên quan, không điều
khoản nào trong Công ước này ngăn cản các Nước thành viên tiến hành ký kết các
thỏa thuận cụ thể với nhau hoặc tiếp tục thực hiện những thỏa thuận đã được ký
kết trước đó liên quan đến việc hoàn trả tài sản văn hóa bị di dời khỏi lãnh
thổ xuất xứ vì bất kỳ lý do gì.
Điều 16. Các
Nước thành viên của Công ước sẽ đệ trình báo cáo thường kỳ lên Hội nghị toàn
thể của UNESCO vào đúng ngày và theo cách thức đã được Hội nghị toàn thể quy
định, để cung cấp thông tin về những quy định pháp luật và hành chính đã được
ban hành và những hoạt động đã triển khai để thực hiện Công ước này, cùng với
bản báo cáo chi tiết những kinh nghiệm thu được từ hoạt động này.
Điều 17.
1. Các Nước
thành viên của Công ước có thể kêu gọi sự hỗ trợ kỹ thuật của UNESCO, đặc biệt
trong những lĩnh vực sau:
(a)
Thông tin và giáo dục;
(b) Tư
vấn và chỉ dẫn chuyên môn;
(c)
Điều phối và văn phòng hữu dụng;
2. UNESCO có
thể chủ động tiến hành nghiên cứu và xuất bản ấn phẩm về những vấn đề liên quan
đến tình trạng dịch chuyển trái phép tài sản văn hóa.
3. Đối với
Công ước này, UNESCO có thể kêu gọi sự hợp tác từ bất kỳ tổ chức phi chính phủ
nào có năng lực.
4. UNESCO có
thể chủ động đưa ra kiến nghị cho các Nước thành viên của Công ước trong quá
trình thực hiện Công ước này.
5. Theo yêu
cầu của ít nhất hai Nước thành viên của Công ước đang có tranh chấp về thực
hiện Công ước, UNESCO có thể mở các văn phòng hữu dụng để hỗ trợ giải quyết
tranh chấp.
Điều 18. Công
ước này được làm bằng tiếng Anh, Pháp, Nga và Tây Ban Nha, bốn văn bản đều có
giá trị như nhau.
Điều 19.
1. Công ước
này phải được các Nước thành viên của UNESCO phê chuẩn hoặc chấp thuận theo
những thủ tục hiến định tương ứng của nước mình.
2. Văn kiện
phê chuẩn hoặc chấp thuận sẽ được trình lên Tổng Giám đốc UNESCO.
Điều 20.
1. Công ước
này cũng mở rộng cho các nước không phải là thành viên của UNESCO được Ban điều
hành của Tổ chức mời tham gia Công ước.
2. Việc kết
nạp có hiệu lực khi văn kiện xin gia nhập được trình lên Tổng Giám đốc UNESCO.
Điều 21. Công
ước sẽ có hiệu lực sau ba tháng kể từ ngày văn kiện thứ ba về phê chuẩn, chấp
thuận hay gia nhập được trình lên nhưng chỉ áp dụng với những nước đã gửi văn
kiện tương ứng của mình vào ngày đó hoặc trước ngày đó. Đối với những nước gửi
văn kiện phê chuẩn, chấp thuận hay gia nhập sau ngày nhận văn kiện thứ ba này,
Công ước sẽ có hiệu lực sau 3 tháng kể từ ngày gửi văn kiện.
Điều 22. Các
Nước thành viên tham gia Công ước công nhận rằng Công ước được áp dụng không
chỉ trên lãnh thổ chính quốc gia của họ mà còn trên cả phần lãnh thổ mà theo
quan hệ quốc tế học phải chịu trách nhiệm; họ cam kết sẽ tư vấn, nếu cần thiết,
cho các chính phủ hoặc cơ quan chức trách có thẩm quyền của vùng lãnh thổ này
khi hoặc trước khi phê chuẩn, chấp thuận hay gia nhập xét theo quan điểm đảm
bảo áp dụng Công ước trên những vùng lãnh thổ này, và họ cam kết sẽ báo cáo cho
Tổng Giám đốc UNESCO về những vùng lãnh thổ áp dụng Công ước, báo cáo này sẽ có
hiệu lực sau 3 tháng kể từ này UNESCO nhận được thông báo.
Điều 23.
1. Mỗi Nước
thành viên của Công ước có quyền tuyên bố huỷ bỏ Công ước nhân danh chính nước
mình hoặc nhân danh vùng lãnh thổ mà nước này chịu trách nhiệm xét theo quan hệ
quốc tế.
2. Tuyên bố
hủy bỏ phải được lập thành văn bản trình lên Tổng Giám đốc UNESCO.
3. Tuyên bố
hủy bỏ có hiêu lực sau 12 tháng kể từ ngày nhận được văn bản tuyên bố huỷ
bỏ.
Điều 24. Tổng
Giám đốc UNESCO sẽ thông báo cho các Nước thành viên của Tổ chức UNESCO, các
nước không phải là thành viên của tổ chức theo Điều 20, cũng như cho Liên hợp
quốc tế về việc gửi các văn kiện phê chuẩn, chấp thuận và gia nhập theo các
Điều 19, 20 và về thông báo, tuyên bố huỷ bỏ theo các Điều 22, 23 tướng ứng.
Điều 25.
1. Công ước
này có thể bị Đại hội đồng của UNESCO sửa đổi. Tuy nhiên, bất kỳ sửa đổi nào
như vậy chỉ ràng buộc những quốc gia sẽ trở thành thành viên của Công ước sửa
đổi.
2. Nếu Đại
hội đồng chấp nhận một bản sửa đổi toàn bộ hay một phần Công ước, thì trước khi
có một Công ước mới được đưa ra, Công ước này sẽ không được mở ra để tiếp nhận
văn kiện phê chuẩn, chấp thuận hay gia nhập kể từ ngày Công ước sửa đổi có hiệu
lực.
Điều 26. Theo
Điều 102 của Hiến chương Liên Hợp quốc, Công ước này sẽ được đăng ký tại Ban
thư ký Liên Hợp quốc theo đề nghị của Tổng giám đốc UNESCO.
Làm tại Paris
ngày 17 tháng 11 năm 1970, thành hai bản xác thực có chữ ký của Chủ tịch kỳ họp
thứ 16 của Đại hội đồng và Tổng giám đốc UNESCO, bản này sẽ được gửi tới trung
tâm lưu trữ của UNESCO, được công chứng là bản sao y nguyên bản và được gửi cho
tất cả những nước theo các Điều 19, 20 cũng như cho Liên Hợp quốc.
Những điều
khoản trên là văn bản gốc của Công ước được Đại hội đồng của UNESCO thông qua
một cách hợp lệ tại kỳ họp thứ 16 tổ chức tại Paris và tuyên bố kỳ họp ngày kết
thúc vào ngày 14 tháng 11 năm 1970.
Với tinh thần
trung thực, chúng tôi ký tên dưới đây ngày 17 tháng 11 năm 1970.
BẢN
SAO ĐƯỢC CÔNG CHỨNG
PARIS,
Giám Đốc Văn Phòng Phụ Trách Các Vấn Đề Pháp Lý Và Chuẩn Quốc Tế - Unesco
|
CHỦ
TỊCH ĐẠI HỘI ĐỒNG
ATILIO DELL’ORO MAINI
TỔNG GIÁM ĐỐC
RENE MAHEU
|