Giải quyết tranh chấp hợp đồng mua bán bằng miệng
Điều 401 Bộ luật dân sự 2005 về Hình thức hợp đồng dân sư quy định:
Hợp đồng dân sự có thể được giao kết bằng lời nói, bằng văn bản hoặc bằng hành vi cụ thể, khi pháp luật không quy định loại hợp đồng đó phải được giao kết bằng một hình thức nhất định.
Trong trường hợp pháp luật có quy định hợp đồng phải được thể hiện bằng văn bản có công chứng hoặc chứng thực, phải đăng ký hoặc xin phép thì phải tuân theo các quy định đó.
Pháp luật dân sự hiện hành chỉ quy định hình thức hợp đồng mua bán nhà ở phải lập thành văn bản có công chứng hoặc chứng thực, còn hợp đồng mua bán tài sản không nhất thiết phải lập thành văn bản nên thỏa thuận mua bán bằng miệng, về nguyên tắc, cũng được coi là hợp đồng và có hiệu lực bắt buộc thực hiện đối với hai bên.
Tuy nhiên, do thỏa thuận bằng lời nói nên giá trị chứng minh rất thấp, nếu khởi kiện ra tòa án, sẽ rất khó chứng minh là đã có thỏa thuận đó cũng như các nội dung của thỏa thuận nếu người bán hàng phủ nhận.
Tại Khoản 4, Điều 91 Bộ luật tố tụng dân sự 2015 về Nghĩa vụ chứng minh:
Đương sự có nghĩa vụ đưa ra chứng cứ để chứng minh mà không đưa ra được chứng cứ hoặc không đưa ra đủ chứng cứ thì phải chịu hậu quả của việc không chứng minh được hoặc chứng minh không đầy đủ đó.
Vì vậy, nếu có các bằng chứng, giấy tờ khác chứng minh có việc mua bán giữa hai bên (như thư từ trao đổi giữa hai bên, biên bản giao nhận hàng, giao nhận tiền trong đó ghi rõ nội dung hàng hóa mua bán và tiền trả cho việc mua bán hàng hóa đó, thậm chí là băng ghi âm các cuộc điện thoại trao đổi giữa hai bên khi phát sinh tranh chấp… ) và chứng minh được các thiệt hại thì có thể khởi kiện ra Tòa án cấp quận huyện, nơi bị đơn cư trú để yêu cầu giải quyết vấn đề tranh chấp.
Nếu không có chứng cứ chứng minh việc mua bán giữa hai bên thì không thể yêu cầu tòa án giải quyết.
Trên đây là quy định về giải quyết tranh chấp bằng hợp đồng miệng. Bạn nên tham khảo chi tiết Bộ luật dân sự 2005 để nắm rõ quy định này.
Trân trọng!
Thư Viện Pháp Luật