Cam kết bằng giấy tay có hiệu lực pháp lý không
Pháp luật Dân sự Việt Nam quy định, việc giao dịch dân sự được giao kết bằng lời nói, bằng hành vi cụ thể hoặc bằng văn bản. Pháp luật cũng quy định nhiều loại hợp đồng dân sự phải được thể hiện bằng văn bản có công chứng hoặc chứng thực (như: hợp đồng chuyển đổi quyền sử dụng đất, hợp đồng cho thuê quyền sử dụng đất, hợp đồng mua bán nhà đất…). Đối với những loại hợp đồng giao dịch mà pháp luật quy định phải công chứng hoặc chứng thực, khi các bên tham gia giao dịch phải tuân thủ, nếu vi phạm là trái pháp luật. Với ý nghĩa như đã nêu, khi giao kết hợp đồng dân sự buộc phải công chứng hoặc chứng thực mà hai bên không chấp hành thì đó là “giấy tay”. Nghĩa là do các bên tự lập, không được cơ quan thẩm quyền chứng thực theo quy định.
Trong thực tế, nhiều loại giấy tờ hợp đồng, giao kèo chỉ có hai bên tự lập nhưng vẫn có giá trị pháp lý, đó là các giao dịch mà pháp luật không quy định phải công chứng hoặc chứng thực. Tuy nhiên, để chặt chẽ và hạn chế việc tranh chấp, giấy tờ giao dịch được lập giữa hai đối tác phải có đầy đủ chữ ký, trường hợp cần thiết và chặt chẽ hơn nên có điểm chỉ (lăn tay). Kinh nghiệm cho thấy, tuy các giấy tờ giao dịch nếu chỉ có chữ ký của các bên, khi xảy ra tranh chấp thì không thừa nhận chữ ký. Chính vì vậy, để xác định chính xác danh tính của từng trường hợp cụ thể, cơ quan thẩm quyền phải trưng cầu giám định chữ ký. Việc làm này vừa tốn kém, rất mất thời gian, đôi khi kết quả lại không hoàn toàn chính xác. Do đó, trong văn bản lập giữa hai bên, tốt nhất ngoài chữ ký nên có bút tích của người ký tên. Ví dụ, chữ viết của một người này khó có thể lẫn với chữ viết của một người khác.
Thư Viện Pháp Luật