Kháng nghị của Viện kiểm sát cấp phúc thẩm
Theo quy định tại Điều 232 Bộ luật tố tụng hình sự thì Viện kiểm sát cùng cấp và Viện kiểm sát cấp trên trực tiếp có quyền kháng nghị những bản án hoặc quyết định sơ thẩm. Do đó Viện kiếm sát cấp trên trực tiếp (Viện kiểm sát cấp phúc thẩm) kháng nghị bản án sơ thẩm là đúng thẩm quyền. Tuy nhiên, việc kháng nghị là quyền của Viện kiểm sát còn việc có chấp nhận nội dung kháng nghị hay không là quyền của Tòa án cấp phúc thẩm.
Trong trường hợp này, theo quan điểm của Viện kiểm sát cấp trên trực tiếp (cấp phúc thẩm) thì cần phải xét xử các bị cáo về cả hai tội Cố ý gây thương tích và Gây rối trật tự công cộng; đồng thời cũng cần phải hủy bỏ quyết định đình chỉ bị can đối với một người đã được đình chỉ để truy tố họ về cả hai tội như đối với 15 bị cáo đã bị kháng nghị. Điều này cũng có nghĩa là Viện kiểm sát cấp phúc thẩm cho rằng Tòa án cấp sơ thẩm đã xét xử lọt tội phạm (bỏ lọt tội cố ý gây thương tích đối với 12 bị cáo) và bỏ lọt người phạm tội (còn có người đồng phạm). Vì vậy, Viện kiểm sát cấp phúc thẩm đề nghị Tòa án cấp phúc thẩm hủy bản án sơ thẩm để điều tra, xét xử lại.
Trước hết, theo quy định tại Điều 196 Bộ luật tố tụng hình sự "Giới hạn của việc xét xử" thì Tòa án cấp sơ thẩm không được xét xử các hành vi mà Viện kiểm sát không truy tố và càng không được xét xử đối với những bị cáo (bị can) mà Viện kiểm sát không truy tố. Giả sử Tòa án cấp phúc thẩm xét thấy kháng nghị của Viện kiểm sát phúc thẩm là có căn cứ thì Tòa án cấp phúc thẩm cũng không được sửa án sơ thẩm để xét xử thêm tội, thêm bị cáo. Tòa án cấp phúc thẩm cũng không được hủy bản án sơ thẩm để điều tra, xét xử lại mà chỉ được nhận định trong bản
Thư Viện Pháp Luật